Đề Xuất 6/2023 # Đọc Truyện Tiếng Hót Con Chim Chào Mào # Top 11 Like | Lamdeppanasonic.com

Đề Xuất 6/2023 # Đọc Truyện Tiếng Hót Con Chim Chào Mào # Top 11 Like

Cập nhật nội dung chi tiết về Đọc Truyện Tiếng Hót Con Chim Chào Mào mới nhất trên website Lamdeppanasonic.com. Hy vọng thông tin trong bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu ngoài mong đợi của bạn, chúng tôi sẽ làm việc thường xuyên để cập nhật nội dung mới nhằm giúp bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.

Tiếng Hót Con Chim Chào Mào

Đứng giữa bầy đàn bốn con, con chào mào có bộ lông xám bạc với các điểm sáng lốm đốm quanh cổ tựa như những hạt nắng mai, vươn cao cổ như một anh chàng đầu lĩnh. Trông nó oai dũng như cái thuở cha nó thời còn trẻ trung, bay lượn khắp các sườn núi và cánh rừng lịm vàng ổi chín.

Con chào mào út trong đàn của đợt con thứ hai, đã mang lại lời ngợi khen từ dòng họ khi khoác bộ áo cánh bạc hiếm thấy. Sự dẻo dai và khéo léo của nó chẳng mấy chốc nổi tiếng khắp khu rừng có rất nhiều quả chín ngọt ngào.

Người ta gọi nó nó là Ánh Bạc, khi chứng kiến trong một buổi chiều sung sức nó đã biểu diễn một đường bay siêu đẳng đi xuyên qua ba cái chạc cây thẳng hàng, đứng khít nhau chỉ chừa một cái rãnh bé xíu. Với kỳ tích đó mà họ chào mào gọi nó là Ánh Bạc, bởi trông nó bay như một tia chớp màu bạc vào một buổi chiều nhạt nhòa sợi nắng.

Ánh Bạc rất tự tin từ lúc mới ra ràng. Nó sớm chán ngấy cái trò được mẹ đút ăn, chỉ muốn mau mau đứng lên trên đôi chân rắn chắc để tự mổ thức ăn cho mình. Cha mẹ nó khi thấy thái độ này đều hoan hỉ và cho đó là một đức tính tốt cho sự tự cường về sau.

Từ khi Ánh Bạc bay được, nó chẳng lúc nào tham gia những trò giành giật vô bổ đối với thức ăn mà mẹ ít khi mang về. Nó chỉ thích bay, bay cao, và bay mãi… Trong suy nghĩ mới lớn của nó cho rằng: Một khi đã bay được là nó thừa sức tìm thức ăn cho mình, đâu cần phải tham gia cái trò giành giật chỉ dành cho những con còi cọc, ốm o…

Cha mẹ Ánh Bạc rất tự hào về đứa con út, nhưng cũng không ít lo lắng với những trò quá mạo hiểm của chú chim có lắm tật nhiều tài. Ánh Bạc chỉ thích bay một mình và thường tranh tài bay nhanh với bất kỳ loài chim nào. Đấy chính là điều mà cha mẹ nó lấy làm lo lắng cho đứa con yêu bướng bỉnh.

Dòng họ chào mào thường nghe tiếng quát tháo của đôi vợ chồng già trước đứa con tinh nghịch quá quắt.

– Cruýt… cruýt… Nguy hiểm… Nguy hiểm… Cruýt… cruýt…

Hoặc đại loại:

– Cruýt… cruýt… Diều hâu… Diều hâu… Cruýt… cruýt…

Mặc kệ những việc ấy, Ánh Bạc vẫn sống theo sở thích quái ác của mình. Nó thường bay xa, đi riêng lẻ đến lúc tối mịt mới trở về tổ. Không ít lần nó đối diện với hiểm nguy khi bị chim cắt săn đuổi. Nhưng với tài khéo léo và nhanh nhẹn nó vẫn tránh thoát để trở về nhà an toàn. Mẹ nó khi biết chuyện chỉ thở dài:

– Cruýt… cruýt… May mắn… May mắn… Cẩn thận… Cẩn thận… Cruýt… cruýt…

Ánh Bạc quá trẻ để ý thức về sự may mắn của mình. Nó chỉ nghĩ, đã thoát được một lần thì lần sau vẫn như thế…

Rồi trong một chiều thưa thớt nắng, nó bị kẻ thù cũ săn đuổi. Đó chính là con chim cắt đã săn hụt nó mấy hôm trước. Lần này kẻ địch rất ranh ma chia cắt không cho nó lao vào cánh rừng. Chim cắt biết Ánh Bạc rất nhanh, không thể nào đuổi theo nó qua các cành lá dày đặc. Thế là cuộc rượt đuổi diễn ra suốt cả buổi chiều. Ánh Bạc mệt lử khi phải liên tục đảo hướng để tránh những cú vồ hiểm ác. Con chim cắt rất khôn ngoan, luôn dồn Ánh Bạc ra dải bình nguyên rộng, không có lấy một cành cây. Cuộc thi tài sinh tử đang đe dọa Ánh Bạc thì may mắn xuất hiện. Mấy đứa trẻ quanh đấy dùng cây có chạc cắm xuống đất làm trụ đá bóng, và chính điều này đã cứu mạng Ánh Bạc.

Khi trông thấy cái chạc, Ánh Bạc vui mừng khôn xiết. Nó cố dẫn con chim cắt lao theo đường bay của mình, rồi bất thần ngoặt người rất nhanh, xuyên qua hai cái chạc. Con cắt tránh được cái chạc thứ nhất, nhưng đến cái thứ hai thì đôi cánh đập vào. Nó giãy giụa rơi xuống đất, trong khi Ánh Bạc hốt hoảng bay mất…

Từ hôm suýt chết trên đường đua tử thần, Ánh Bạc trở nên ngoan ngoãn hơn đôi chút, nhưng vẫn không bỏ cái tính thích đi rong ruổi một mình. Nó thường mằn mò ra tận bãi biển, nhìn những anh hải âu chao lượn trên các cánh buồm của tàu hải dương với niềm thích thú không sao cưỡng được. Ôi! Nhìn những anh hải âu lượn tới, lượn lui không biết chán. Ánh Bạc ao ước mình cũng có một đôi cánh rộng, được lượn bay giữa ngàn sóng gió đại dương. Nhất là nó có thể theo chân các con tàu, khám phá rất nhiều điều mà cuộc sống đất liền vốn ngăn trở không sao thực hiện được.

Ánh Bạc mải mê với những điều mình chưa biết mà quên mất những bài học cha và mẹ đã dặn dò. Nó nghĩ, mình có thể học mọi thứ ở ngoài đời mà không cần bất cứ sự dạy dỗ của ai, ngay cả cha mẹ mình. Cuộc sống hoang đàn khiến Ánh Bạc kênh kiệu, tỏ ra bất cần những người xung quanh với thái độ khinh khỉnh ra mặt. Chính điều này khiến nó ít bạn, vì không ai thích giao du với một con chào mào mới lớn, lại tỏ vẻ kẻ cả hơn người…

Rồi mùa đông khắc nghiệt về. Họ nhà chim bắt đầu mùa di trú, tìm về những vùng ấm áp có nhiều thức ăn. Cánh rừng nơi Ánh Bạc sống vốn tràn ngập ánh nắng nên chim chóc kéo nhau đến mỗi lúc một đông. Trái chín trong rừng bị chim mổ ăn rơi rụng khắp nơi, và điều này khiến con người bắt đầu để ý đến. Nhiều đứa trẻ xách trên tay những vật dụng rất lạ, có cả lưới, đi sâu vào nơi đàn chào mào ở. Có hôm Ánh Bạc thấy trong đàn thiếu vắng mấy con nhưng vẫn không để ý đến. Việc này cứ tiếp tục tái diễn đến khi cha mẹ nó cất tiếng cảnh báo cho cả đàn:

– Cruýt… cruýt… Có bẫy… Có bẫy… Cruýt… cruýt…

Chào mào mẹ kêu khóc vì đã mất một đứa con, anh của Ánh Bạc. Điều này làm Ánh Bạc buồn, nhưng không bao lâu thì quên bẵng. Nó tiếp tục nhởn nhơ với nếp sống buông thả và không buồn để ý đến lời khuyên của mẹ.

Một hôm, nó đi lang thang trong rừng và phát hiện một trái chuối chín vàng rất ngon, được treo bên một cái lồng. Mùi trái chín gợi cho Ánh Bạc sự thèm thuồng không sao cưỡng được. Nó mon men đến gần rồi rơi vào bẫy của con người. Cái lưới sập xuống nhốt Ánh Bạc vào trong, khiến cho nó vướng víu và kinh hoảng thét lên. Nhưng mặc cho nó gào thét, miệng lưới vẫn khép chặt, không chừa một khe nào để Ánh Bạc có thể chui ra.

Buổi chiều hôm đó khi Ánh Bạc chán nản nằm im thì có người đến bắt nó bỏ vào một cái lồng kẽm.

Cảm nhận được mối hiểm nguy, Ánh Bạc nhảy tưng tưng và cố gào thét gọi bầy đàn.

– Cruýt… cruýt… Cứu… Cứu… Cruýt… cruýt…

Đây là lần đầu tiên trong đời Ánh Bạc kêu cứu. Nhưng dù cho nó có kêu la thảm khóc cũng chẳng ai đến giúp đỡ một con chim đơn độc, không có lấy một người bạn…

Người ta nhốt Ánh Bạc vào cái lồng cực đẹp, có vải bọc bên ngoài để che chắn gió vào lúc tối. Nó được cho ăn và uống nước đàng hoàng nhưng vẫn kêu buồn bã. Đó là tiếng kêu ai oán của một con chào mào đã mất tự do, chỉ còn biết nhìn bầu trời rộng lớn qua chấn song của cái lồng nhỏ. Ánh Bạc hung hãn nhảy loanh quanh cái lồng. Nó lộn ngược lộn xuôi, tìm mọi cách để thoát ra nhưng không thành. Mọi cố gắng của nó chỉ đem lại nhiều vết xước và những chiếc lông xù xì bắt đầu rơi ra. Cuối cùng hết cách, Ánh Bạc đứng hiu hắt buồn, nhìn về bầu trời quê hương trong nỗi tiếc nhớ. Qua ngày thứ hai thì nó bắt đầu rơi những giọt nước mắt đầu tiên cho sự hối tiếc. Nó tiếc mình không nghe lời dạy dỗ của cha mẹ, mới sa vào bẫy và mất đi bầu trời xanh quen thuộc. Nó ân hận vì tự xa lánh mọi người nên không được ai khuyến cáo trước khi bước vào bẫy. Và cuối cùng nó đành ôm lấy ước mơ được đi chu du thiên hạ như anh hải âu, trong nỗi sầu thảm không người san sẻ.

Có những đêm trong giấc ngủ, nó thấy mình đang tung cao đôi cánh, uốn lượn quanh những cánh buồm trên các con tàu vượt trùng dương. Nó thích thú kêu lên vang vang, khiến con người ở cạnh đó cũng giật mình chạy đến. Hóa ra Ánh Bạc đang mơ! Giấc mơ của niềm ao ước khắc sâu khi nó còn bé xíu, đứng nhìn những anh hải âu bay lượn trên nền trời xanh thẫm…

Sáng ngày, những điều đã thấy trong mơ khiến Ánh Bạc bứt rứt, khó chịu. Nó nhảy nhót loạn lên, khiến chiếc lồng đung đưa như muốn rời khỏi móc. Chiếc lồng càng lắc lư, Ánh Bạc càng nhảy tợn và cáu tiết la lên giận dữ. Nó không muốn mình trở thành con chim đứng lồng với những lời ngợi khen. Cái nó muốn là sự tự do và được thể hiện ý chí, hướng đến mọi ngả đường với khoảng không bao la.

Ngày ngày trôi qua trong nỗi buồn ảo não. Ánh Bạc bắt đầu nhớ đàn nên cất tiếng kêu trong vô vọng. Một vài con chào mào bay qua nhưng không chú ý đến nó. Tiếng kêu vang của nó hết ngày này đến ngày khác, cuối cùng cũng được đồng loại hưởng ứng. Một đám chào mào mới lớn, thấy Ánh Bạc có màu lông thật kỳ lạ nên mon men lại gần. Ánh Bạc mừng lắm và bắt đầu kêu gọi sự giúp đỡ. Nhưng những chú chào mào đến vì sự bất ngờ hơn là lòng hảo tâm. Chúng nó nhìn nhận Ánh Bạc như là một kẻ lạ, sống du cư và vô kỷ luật nên bị sa bẫy con người. Chúng nó đến vì tiếng kêu của đồng loại chứ chưa sẵn lòng giúp đỡ kẻ bị nạn. Thế là Ánh Bạc kể lể cho chúng nghe những điều mình trông thấy, và cả những giấc mơ vượt trùng dương đến những nơi xa lạ. Đám chào mào vểnh tai nghe những điều ấy với vẻ lý thú không sao rời được. Và rồi không có cách giúp Ánh Bạc, nhưng ngày nào bọn chúng cũng đến để nghe những ước mơ cháy bỏng từ một con chào mào có bộ lông thật khác biệt.

Ước muốn được đi và nhìn ra thế giới của Ánh Bạc bắt đầu lây sang các con chào mào. Nhưng loài chào mào vốn nhút nhát nên chỉ lắng nghe, chứ không con nào dám tự bay ra mé biển để trông thấy những cánh buồm căng gió. Dù vậy, bọn chúng vẫn nuôi lấy ảo tưởng mà người khác gieo cho mình, bằng cách lắng nghe tâm sự của Ánh Bạc với sự ngưỡng mộ lớn lao.

Sự tụ tập của đàn chào mào khiến một con mèo chú ý. Nó khẽ khàng bò theo thanh xà nhà đến cạnh cái lồng nhốt Ánh Bạc. Rồi bằng một động tác mềm mại, con mèo nhảy xổ vào cái lồng chim. Đàn chào mào hốt hoảng bay lên mà không trông thấy cái lồng đã rơi xuống đất. Cái móc bật ra và thế là Ánh Bạc thoát được. Cất tiếng kêu lên vui mừng, Ánh Bạc bay ngang qua mũi con mèo như một sự trêu tức. Nó vượt lên trên và hòa vào đàn chào mào mà bây giờ đã trở thành bạn thân thiết.

Không thể nào nói hết được niềm vui của Ánh Bạc. Nó bay cao và kêu lảnh lót trong sự tự do quý báu vừa tìm lại được.

Bỗng Ánh Bạc nghe tiếng kêu hoảng hốt của đàn chào mào. Nó đảo người nhìn xuống thì phát hiện ra một con chim cắt đang đuổi theo một chú chào mào xám. Không cần nghĩ ngợi nhiều, Ánh Bạc lao xuống. Nó cắt một đường cánh cung và xẹt ngang qua mũi con chim cắt như trêu tức. Con cắt tức giận điên lên vì bị phá bĩnh nên lập tức đuổi theo Ánh Bạc. Cuộc rượt đuổi hung hãn của kẻ săn tìm dẫn Ánh Bạc về nơi trú ngụ ngày xưa. Nó cố dụ con cắt lao về hướng có ba cái chạc thẳng hàng với cái khe bé xíu…

Từ trên cao Ánh Bạc như một tia chớp lao xuống ba cái chạc cây, phía sau là con chim cắt hung dữ không chịu buông tha con mồi…

Đàn chào mào nín thở nhìn theo cái tia bạc ánh lên trong nắng chiều nhạt nhòa… Tiếng kêu đau đớn vang lên… Con chim cắt va mình vào thân cây rơi xuống chết… Không ai trong bọn chào mào nhìn thấy Ánh Bạc. Không thấy Ánh Bạc bay lên…?

Cả đàn chào mào bay xuống chỗ ba cái chạc cây, nơi Ánh Bạc đang cố gượng dậy với bộ lông nhuộm đầy máu. Nó chỉ bay xuyên qua được hai cái chạc cây vì bị nhốt lồng quá lâu. Ngực nó đập vào cái chạc thứ ba và rơi xuống đất…

Những con chào mào xoay quanh vị anh hùng của mình với sự thán phục, lẫn niềm tiếc thương…

Ánh Bạc cố lắm mới gượng dậy được. Nó run rẩy hồi lâu rồi chập choạng bay lên, hướng ra phía biển. Cả đàn chào mào bay theo nó trong im lặng…

Đang bay, Ánh Bạc bỗng chấp chới rồi hạ xuống một nhành dương. Nó không còn đủ sức dẫn cả đàn ra tới biển để nhìn thấy những cánh buồm, nơi chứa đựng niềm ao ước và khát khao của đàn chào mào.

Ánh Bạc nhìn về phía biển kêu lên tiếng kêu của khát vọng, niềm ao ước được khám phá thế giới, rồi xoạc cánh rơi xuống…

Cả đàn chào mào vụt kêu lên ai oán, cùng tiễn đưa vị anh hùng ra đi trong niềm tiếc nhớ…

Từ sau sự kiện thương tâm đó, không ai còn tìm thấy con chào mào nào có bộ lông xám bạc như Ánh Bạc. Thỉnh thoảng cũng xuất hiện một vài con, nhưng chỉ điểm lốm đốm vài chấm bạc hiếm hoi trên đôi vai xám mà thôi. Duy một điều không ai có thể phủ nhận: Ước mơ cháy bỏng của Ánh Bạc đã để lại dấu ấn trong dòng họ chào mào, với hình ảnh cánh buồm đón gió mà mỗi con đều kính cẩn mang trên đầu. Và khi mùa ổi chín về, lại văng vẳng đâu đây điệu đồng dao của thuở nào:

Chào Mào có áo màu nâu.

Cứ mùa ổi tới từ đâu bay về…

Truyện: Tiếng Hót Chim Sơn Ca

Ở Trung Quốc, nơi mà Hoàng đế là một người Trung Quốc và tất cả quần thần cũng là người Trung Quốc, các bạn hẳn cũng biết điều đó, đã có một câu chuyện.

Câu chuyện này xảy ra lâu lắm rồi, nhưng chính vì thế mà phải kể lại để người ta khỏi quên đi. Cung điện của Hoàng đế đẹp nhất trần gian, làm bằng một loại sứ rất quý, nhưng dễ vỡ, mỗi khi chạm đến phải thật nhẹ tay, nhẹ chân. Trong vườn Thượng uyển trồng toàn những loại hoa quý, rất kỳ lạ, những bông hoa đẹp nhất phải đeo lục lạc bằng bạc để cho du khách khi đến xem phải lưu ý. Khu vườn được chăm sóc kỳ công và trải rộng, ngay người làm vườn cũng không biết đến đâu là hết. Càng đi càng gặp nhiều điều kỳ thú, những cây cao bóng cả vươn dài, những hồ rộng mênh mông sâu thẳm. Rừng thoai thoải xuống biển, trên làn nước xanh những con thuyền lớn có thể lướt dưới bóng cây. Nơi đây có con hoạ mi thường cất tiếng hót mê hồn. Một anh thuyền chài nghèo khổ lòng chứa chất bao nỗi lo toan dăng lưới đi qua, nghe tiếng chim hót cũng phải dừng lại nghe. Anh reo lên: “Trời ơi, Thánh thót biết bao”. Nhưng rồi mải mê với công việc, anh ta quên chim ngay. Đêm sau đi dăng lưới qua đấy, anh lại nghe tiếng chim hót: anh lại đứng lại nghe và lại reo lên: “Trời ơi, Thánh thót biết bao”. Khách tham quan từ nhiều nước trên thế giới kéo đến hoàng thành. Họ ca ngợi hoàng cung và vườn thượng uyển; nhưng khi nghe hoạ mi hót, họ đồng thanh reo lên: “Đấy mới là điều kỳ diệu”.

Trở về quê hương, họ thuật lại những điều mắt thấy tai nghe. Nhiều học giả đã viết thành sách ca tụng hoàng thành, hoàng cung và vườn thượng uyển; nhưng người ta ca tụng hoạ mi nhiều hơn cả, những thi sĩ nổi tiếng đã làm những bài thơ kiệt tác để ca ngợi con chim hoạ mi hót hay trong khu rừng bên bờ biển. Sách được truyền đi khắp nơi, có quyển lọt vào tay Hoàng đế. Người chăm chú đọc, nhiều lúc gật đầu tán thưởng những đoạn văn hay ca tụng hoàng thành, hoàng cung và vườn thượng uyển.

Đọc tiếp, người thấy có đoạn viết: “Nhưng con chim hoạ mi mới thật là kỳ diệu!” Hoàng đế ngạc nhiên:

– Gì thế này? Con chim hoạ mi à? Sao ta lại không biết nhỉ? Có đúng là trong giang sơn ta; hơn nữa lại ngay trong vườn của ta, lại có một con chim như thế không? Ta chưa hề nghe nói bao giờ, lạ thật! Hoàng đế truyền gọi quan thị lang là người cầm quyền cao chức trọng; mỗi khi có kẻ dưới đến trình báo hay thỉnh cầu điều gì, ngài chỉ trả lời cộc lốc: “Hớ!” Hoàng đế phán hỏi:

– Ở đây chừng như có một con chim người ta gọi là hoạ mi. Thiên hạ cho rằng con chim này là loại chim quý hiếm. Vậy sao chưa thấy ai tâu với Trẫm?” Quan thị lang thưa: – Muôn tâu bệ hạ, chính hạ thần cũng chưa nghe thấy nói bao giờ và cũng chưa thấy ai đem đến tiến cử. – Vậy ngay tối nay phải đem nó đến hót cho Trẫm nghe. Thiên hạ biết đến vật báu của Trẫm mà riêng Trẫm lại không biết! Quan Thị Lang tâu: – Muôn tâu bệ hạ, thực tình hạ thần chưa hề thấy con chim ấy, nhưng hạ thần xin đi tìm nhất định sẽ tìm được. Nhưng tìm đâu? Quan Thị Lang đã leo lên khắp lầu son gác tía, qua khắp các cung điện và đường lối đi lại, gặp ai cũng hỏi, nhưng chẳng ai biết gì về chim hoạ mi cả. Quan Thị Lang lại vào chầu hoàng đế: – Tâu thánh thượng – Ngài nói – Có lẽ sách đã đánh lừa độc giả, xin bệ hạ đừng tin, đây chỉ là chuyện hoang đường. Hoàng đế phán: – Những sách ta xem là những sách của Hoàng đế Nhật Bản gửi tặng, lẽ nào lại là chuyện bịa đặt? Trẫm muốn được nghe chim hoạ mi hót ngay tối nay. Trẫm sẽ ban thưởng cho chim nhiều ân huệ. Nếu không đưa được hoạ mi đến thì cả triều đình sẽ bị phạt giẫm lên bụng sau khi ăn cơm no. Quan Thị lang cúi chào Hoàng thượng ra về. Rồi ngài chạy tới chạy lui, leo lên leo xuống, khắp cả lầu son gác tía, vào khắp các phòng trong hoàng cung, sục sạo mọi ngõ ngách, một nửa triều thần cũng làm như thế, vì chẳng ai muốn chịu tội giẫm lên bụng. Rõ là một cuộc chạy đua loạn xạ để tìm một con chim cả thiên hạ biết tiếng chỉ trừ Hoàng đế và đình thần. Cuối cùng họ vớ được một cô bé thị tì. – Trời ơi! – Cô bé kêu lên – Con chim hoạ mi! Cháu biết! Nó hót hay lắm! Chiều nào mang cơm thừa cho mẹ đang ốm, lúc về mỏi chân đứng nghỉ trong rừng, cháu cũng được nghe nó hót. Những lúc ấy cháu thấy sung sướng đến chảy nước mắt như khi được mẹ cháu ôm hôn vậy. Quan Thị lang nói như reo: – Cháu bé ngoan lắm! Cháu hãy đưa ta đến chỗ hoạ mi đậu, ta sẽ ban cho cháu một chức vị ở trong nhà bếp và cho phép cháu được vào xem Hoàng đế ngự thiện. Cháu cần đi ngay vì tối nay đã phải đem chim đến hót cho Hoàng đế nghe. Cả một nửa triều đình theo con bé thị tì vào rừng nơi có hoạ mi hót. Dọc đường bỗng nghe tiếng bò rống, một thị đồng reo lên: Hoạ mi đấy! Chim gì mà lớn tiếng thế! Hình như tôi đã được nghe ở đâu rồi! Nữ tì nói: – Không phải đâu! Bò rống đấy! Còn phải đi lâu mới tới! Lúc sau lại có tiếng ì uôm của một con ễnh ương ở trong ao. Pháp tăng trong triều cũng đi theo đoàn reo lên: – Hoạ mi đấy! Nghe sao mà thánh thót thế! Chưa bao giờ bần tăng được nghe một giọng chim hót hay như thế! Nữ tì nói: – Không phải đâu! Đấy là ễnh ương! Đi thêm một quãng, thị tì bảo mọi người: – Hãy im lặng mà nghe! Nó đấy! Hoạ mi đấy – Thị tì nói và chỉ một con chim nhỏ lông xám đang đậu trên một cành cây. Quang Thị lang ngạc nhiên: – Hoạ mi đấy à? Ta cứ tưởng nó đẹp kia chứ? Bộ lông nó trông tầm thường quá! Hay là trước mặt đông đủ quần thần nó sợ, tái sắc đi? Thị tì cất tiếng gọi: – Hoạ mi ơi! Hoàng đế muốn nghe hoạ mi hót đấy. – Rất vui lòng! – Hoạ mi trả lời. Và cất tiếng hót thánh thót mê hồn. Quan thị lang khen: – Nghe trong như những tiếng nhạc bằng pha lê. Cái cổ họng nó xinh xắn cứ phập phồng. Thế mà chưa bao giờ được nghe hoạ mi hót cũng tiếc thật. Vào hoàng cung chắc nó sẽ được triều đình và hoàng gia nhiệt liệt hoan nghênh. Tưởng hoàng đế có mặt ở đấy, hoạ mi hỏi: – Tôi có phải hót lần nữa cho thánh thượng nghe không? Quan thị lang nói: – Hoạ mi ơi! Người hãy theo chúng ta về cung hót cho Hoàng đế mê say. – Giọng hót của tôi ở chốn rừng này, dưới vòm cây này, mới là hay nhất. Hoạ mi nói thế, nhưng khi biết Hoàng đế muốn nó đến hót tại hoàng cung, nó cũng vui lòng đi theo. Ở hoàng cung người ta đã chuẩn bị tiếp thật long trọng. Hàng ngàn cây đèn bằng vàng sáng chói trên sân rồng và trên các bệ bằng sứ. Hàng hiên rực rỡ những chậu hoa hiếm thấy, chuông bạc ngân vang mỗi khi gió thoảng nhẹ. Chính giữa đại diện, nơi Hoàng đế ngự có để sẵn một cành cây bằng vàng cho chim đến đậu. Văn võ bá quan tề tựu đông đủ; cả cô thị tì mới được phong chức đầu bếp, cũng được phép đến nấp nghe sau cánh cửa. Các quan đều mặc phẩm phục, chăm chú chiêm ngưỡng con chim màu xám đang líu lo trên cành vàng. Hoạ mi hót hay đến nỗi Hoàng đế xúc động, sụt sùi, nước mắt giàn giụa. Người rất hài lòng, truyền đeo chiếc thẻ bà bằng vàng vào cổ chim để thưởng công. Nhưng hoạ mi khước từ nói: – Như thế này là vinh dự cho tôi lắm rồi! Được thấy những giọt nước mắt của Hoàng đế nhỏ khi nghe tôi hót là một ân huệ lớn đối với tôi. Hoạ mi lại cất tiếng hót êm đềm thấm thía như để tạ ơn. Các bà phu nhân thì thào với nhau: – Không còn gì tuyệt bằng. Có bà còn ngậm tí nước vào miệng, khẽ lấy giọng ro ro trong cổ bắt chước tiếng chim. Trong bụng nghĩ cứ làm như thế giọng các bà sẽ biến thành giọng hoạ mi. Ngay cả các nữ tì, thị vị, những người khách khó tính nhất cũng nhiệt liệt ca ngợi giọng hót của hoạ mi. Như vậy hoạ mi được cả triều đình và hoàng gia ca ngợi. Hoàng đế truyền ban cho hoạ mi một chiếc lồng sơn son treo trong cung, chim được phép ra ngoài mỗi ngày hai lần mỗi đêm một lần. Mỗi khi ra ngoài chim được mười hai quan hầu đi theo, mỗi người nâng một sợi tơ buộc vào chân chim. Kiểu du ngoạn như vậy, hoạ mi chẳng thích thú gì. Cả kinh thành náo nức về con chim. Ai đẻ con cũng muốn đặt tên là hoạ mi, kể cả những đứa có giọng khàn khàn. Một hôm Hoàng đế nhận được một gói gửi đến bên ngài đề hai chữ “Hoạ mi”. Hoàng đế mở gói, bụng nghĩ chắc lại là một quyển sách nói về chim Hoạ mi. Nhưng không phải. Trong gói lại là một con hoạ mi nhân tạo, giống hệt con hoạ mi thật, mình, dát đầy kim cương, ngọc xanh ngọc đỏ. Hễ vặn máy chim lại hót lên như hoạ mi thật, cái đuôi vẫy vẫy óng ánh sợi vàng sợi bạc. Cổ chim hoạ mi đeo một cái vòng, trên khắc dòng chữ: “Tôi là hoạ mi của Hoàng đế Nhật Bản, tôi chưa sánh được với Hoạ mi của hoàng đế Trung Hoa”. Cả triều đình reo lên: – Tuyệt quá! Hoàng đế phong cho người mang hoạ mi giả một chức vị cao và ban thưởng. Triều thần có người bàn cho hai con chim cùng hót, để được nghe một bản song ca của hai con chim hoạ mi tuyệt diệu. Người ta đã thử nhưng không được, vì con chim hoạ mi thật hót một kiểu riêng của nó, còn hoạ mi giả cứ hót theo nhịp ba. Quan chưởng nhạc đã biện hộ cho hoạ mi máy nói rằng nó hót không sai đâu, rất đúng nhịp, tôi cũng thường dạy trên lớp như thế. Nghe quan chưởng nhạc nói vậy, người ta bèn cho chim giả hót một mình. Nó hót rất hay, chẳng kém gì chim thật, lại đẹp nữa, lúc nó hót cứ lóng lánh như nạm kim cương. Nó có thể hót thông luôn một lúc ba mươi lần mà vẫn hay, người nghe không thấy chán, vẫn cứ muốn nghe nữa. Nhưng Hoàng đế truyền để chim thật hót một lúc. Nhưng nhìn trước nhìn sau chẳng thấy chim thật. Thì ra trong lúc mọi người mải mê nghe chim giả hót thì chim thật đã bay về chốn rừng xanh. Hoàng đế sửng sốt: – Thế là thế nào? Quần thần tỏ vẻ tức giận, kết tội chim vong ân bội nghĩa. Cũng có người an ủi như vậy còn là may vì còn giữ được con hay nhất. Thế là chim giả lại phải hót, có một bài mà nó cứ hót đi hót lại đến mấy chục lần. Quan chưởng nhạc hết lời ca tụng chim máy, quan quả quyết nó hơn hẳn chim thật, không chỉ vì nó có bộ lông đẹp mà chính vì tài nghệ của nó. – Muôn tâu bệ hạ – quan chưởng nhạc trình lên Hoàng đế – với con chim thật, chẳng ai biết được nó sẽ hót bài gì; nhưng với con chim máy thì các bài hót được sắp xếp theo một trật tự nhất định, cứ mở máy các bài sẽ lần lượt hót lên. Cứ việc tháo máy ra, xem các bánh xe sắp đặt thế nào thì hiểu được cách chuyển động của máy và cách phát ra tiếng hót. Mọi người tán thành ý kiến của quan chưởng nhạc. Hoàng đế phán rằng phải để dân chúng được nghe chim máy hót, nên chủ nhật quan Chưởng nhạc đem chim máy cho dân chúng nghe. Dân chúng được nghe hoạ mi hót, ai cũng tấm tắc khen, sau mỗi bài mọi người lại chỉ tay lên trời, lắc đầu kêu “ồ”! Nhưng có một anh thuyền chài nghèo, đã nhiều lần được nghe hoạ mi hót, lại nói như thế này. – Khá hay đấy! Khá giống hoạ mi thật đấy! Nhưng nghe như còn thiếu một cái gì ấy. Vậy là chim thật đã ra khỏi hoàng cung; chim máy được đưa lên địa vị độc tôn. Người ta đặt nó trên một đệm gấm, bên cạnh giường ngự, xung quanh xếp đầy những bội tinh, châu báu, vàng ngọc là những thứ chim được ban thưởng. Nó được hoàng đế phong cho chức tước cao quý. Về ngôi thứ lâm triều, chim được xếp hàng đầu, bên trái, là thứ bậc cao nhất triều đình. Quang chưởng nhạc viết một pho sách mười lăm chương ca tụng chim hoạ mi máy, lời lẽ uyên bác, cao siêu. Ai đọc bộ sách ấy cũng gật gù tỏ ra thông hiểu, để khỏi mang tiếng dốt nát. Sau một năm, Hoàng đế ,triều thần, và cả nước đều thuộc lòng những bài do chim máy hót. Người ta có thể đồng ca với chim. Từ Hoàng đế đến chú bé ngoài phố cũng biết hót. Rõ thật là hay! Nhưng một hôm, chim máy đang hót cho Hoàng đế nghe thì bỗng có tiêng kêu đánh sạch trong bụng chim. Dường như có cái gì bị gẫy, các bánh xe quay loạn xạ nghe xoàn xoạt, rồi chim ngừng hót. Hoàng đế truyền gọi quan ngự y đến bắt mạch chữa cho chim. Nhưng quan ngự y từ chối vì không thuộc chuyên môn của người. Triều đình phải cho gọi một thợ chữa đồng hồ đến. Anh thợ đồng hồ tháo tung cỗ máy xem xét nói rằng các bánh xe mòn nhiều, không có đồ thay; chỉ có thể lắp lại dùng tạm, mỗi năm chỉ được cho chim hót một lần. Nghe tin thần dân cả nước bàng hoàng. Tiếng chim máy hót bây giờ nghe rèn rẹt, nhưng quan chưởng nhạc vẫn khăng khăng rằng tiếng chim máy hót vẫn du dương như trước. Năm năm sau, nhân dân trong nước nghe một tin dữ. Hoàng đế muôn vàn kính yêu của họ lâm bệnh nặng, không cứu chữa được. Đình thần đã chọn người kế vị. Dân chúng nhớn nhác đến dinh quan thị lang hỏi thăm tin tức. Hoàng đế tái ngắt, giá lạnh trong long sàng. Văn võ bá quan tưởng người đã băng hà rối rít, xun xoe quanh vị vua mới. Tróng khi đó thị vị và nữ tì vui chơi, thoả thích chuyện gẫu và uống nước chè. Hoàng đế đáng thương đang hấp hối, người chỉ còn thoi thóp thở. Cảm thấy có vật gì đè lên ngực, người mở mắt và nhìn thấy thần chết đang cười với người. Thần chết đã lột mũ miện của người, một tay cầm xạ kích một tay cầm hoàng kỳ. Từ các nếp màn che quanh long sàng ló ra những cái đầu lâu kỳ quái; có những cái trông gớm ghiếc, lại có những cái trông nhân từ. Đó là công đức và tội lỗi của Hoàng đế hiện về trong khi thần chết đè nặng lên trái tim người. – Còn nhớ không? Nhà vua còn nhớ không? Cái đầu lâu lần lượt hỏi tội nhà vua. Chúng kể ra không biết bao nhiêu là tội, khiến nhà vua toát hết cả mồ hôi và kêu lên: – Nhưng ta đâu có biết những chuyện ấy? Rồi ngài hô: – Cử nhạc lên! Khua trống cái lên! Ta không muốn nghe những lời ma quái nữa! Mặt ma vẫn cứ trơ trơ, còn thần chết thì vẫn lắc lư cái đầu. Hoàng đế lại thét lên: – Cử nhạc! Cử nhạc mau! Chim vàng thân yêu! Hãy hót đi! Hót lên! Ta sẽ ban thưởng cho người vàng bạc, châu báu và chiếc bài vàng. Hót lên! Hót lên đi! Nhưng chẳng có ai vặn máy, nên chim cứ im lìm. Còn thần chết thì vẫn giương đôi mắt thao láo, trống hốc, nhìn chằm chằm Hoàng đế. Giữa lúc đó, từ ngoài cửa sổ nổi lên tiếng hót tuyệt vời. Chim hoạ mi bé nhỏ đã từ rừng xanh bay về đậu trên cành cây ngoài vườn. Nghe tin Hoàng đế ốm nặng, chim đã bay về mang lại cho người nguồn sinh lực bằng tiếng hót của mình. Tiếng hót của hoạ mi vang lên, bóng ma tan dần, máu lại lưu thông trong huyết quản của nhà vua. Thần chết cũng phải lặng đi trước tiếng hót của hoạ mi, rồi lại khuyến khích: – Cứ hót đi! Hoạ mi! Cứ hót đi! – Được! nhưng phải trao lại kiếm vàng và mũ miện cho Hoàng đế! Sau mỗi bài hót của chim, thần chết lại trao trả một bảo vật. Chim tiếp tục hót, ca ngợi cảnh thanh bình nơi nghĩa trang đầy hoa thơm, cỏ lạ. Thần chết không cầm nỗi lòng mong muốn trở lại khu vườn của mình, đã hoá thành một đám mấy trắng bay qua cửa sổ và biến mất. Hoàng đế reo lên: – Cảm ơn chim! Cảm ơn chim yêu quí! Ta đã nhận ra hoạ mi rồi. Ta đã vô tình để chim ra khỏi hoàng cung, vậy mà chim vẫn quay về, lại giúp ta xua đuổi tà ma, cứu ta ra khỏi tay thần chết. Ơn ấy không bao giờ ta quên. Hoạ mi đáp: – Nhà vua ban thưởng cho chim nhiều rồi. Những giọt nước mắt, nhà vua nhỏ lần đầu tiên nghe chim hót, chim không bao giờ quên cảnh tượng ấy. Đối với một ca sĩ, không có vàng bạc châu báu nào quý giá bằng. Bây giờ xin Hoàng đế yên nghỉ để hoạ mi hót cho người nghe cho mau bình phục. Rồi hoạ mi lại hót, hoàng đế lại thiếp đi trong giấc ngủ hồi sinh êm đềm. Lúc ánh bình minh chiếu qua cửa sổ rọi tới long sàng, nhà vua tỉnh giấc trong người sảng khoái vô cùng. Chung quanh chẳng có ai đến hầu, vì họ yên trí vô nhà vua đã băng hà. Duy chỉ có hoạ mi vẫn một mình líu lo bên cạnh Hoàng đế. Hoàng đế bảo chim: – Từ nay hoa mi luôn ở bên ta để hót cho ta nghe, còn con chi giả ta sẽ đập tan thành trăm mảnh. Hoạ mi vội can: – Xin nhà vua đừng làm như vậy. Chim máy đã làm hết sức của nó, nên giữ nó lại. Còn tôi, tôi không quen sống trong hoàng cung. Xin nhà vua cho phép tôi về rừng, chiều chiều tôi sẽ bay lại đây, đậu trên cành cây, trước cửa sổ này để hót cho nhà vua nghe. Chim sẽ hót lên cuộc đời của những kẻ sung sướng nhưng cuộc đời cũng như cuộc đời của những người đau khổ. Chim sẽ hót lên những điều tốt cũng như những điều xấu người ta chung quanh nhà vua. Tiếng hót của hoạ mi bé nhỏ này sẽ lọt tới những người dân chài nghèo khổ, của những nông dân bần hàn, đến tận những nơi xa hoàng đế và triều đình. Hoạ mi kính trọng tấm lòng nhà vua hơn cả ngai vàng, mặc dầu ngai vàng là biểu hiện thiêng liêng. Chim sẽ đến, sẽ hót, nhưng chỉ xin nhà vua một điều: – Chim muốn xin gì trẫm cũng ban – nhà vua nói và đứng dậy ghi chặt thanh kiếm nạm ngọc quí vào ngực. – Chim chỉ xin bệ hạ một điều là đừng nói cho bất cứ ai biết rằng bệ hạ có một con chim nhỏ đã tâu lên cho bệ hạ biết tất cả mọi điều. Như thế mọi việc sẽ êm đẹp. Nói rồi chim cất cánh bay đi. Lúc ấy triều thần bước vào. Họ yên trí hoàng đế đã băng hà. Nhưng mọi người sửng sốt thấy nhà vua đứng dậy quay về phía họ mà phán rằng: – Chào các ngươi!

Tiếng Chào Mào Hót … Hay Quá

Tôi là một thằng con trai, ít khi nhớ về gia đình, đơn giản là thời gian tôi dành quá nhiều cho công việc, ừ rồi xa mãi hàng chục năm nó cũng quen đi, nhưng sáng nay, khi thức dậy thấy tỉnh táo hơn mọi ngày rất nhiều, bước ra khỏi cánh cửa nhà trọ, đứng trên lan can mà nhìn ra phố, ở đây có mốt chơi chim nên cứ râm ran tiếng chim hót, cu gáy, chào mào, hôm nay dậy sớm mới để ý ông chủ nuôi những 3 cái lồng chim chào mào lận, chúng đua nhau hót, đua nhau nhảy nhót nhìn vui mắt lắm …

Bất thần trong tiếng chim ấy là một cuộc lăn lộn về với câu chuyện của tuổi thơ, não đang hiển thị lại những câu chuyện mà bé ơi là bé đã trải nghiệm, những thú vui thôn dã, những trò trẻ con nghịch ngố, rồi tiếng chim hót, rồi những lần đi bẫy chuột, tất cả lại như hiện về trong bộ não đã lâu tưởng như không thể nhớ lại được nữa.

Hồi còn dăm bảy tuổi gì đó, tôi hay đi cùng các anh lớn đi chăn trâu, trẻ trâu thì lắm trò lắm, nào là trộm khoai lang về đốt lửa nướng, nào là chặn suối bắt cá, và cái thú vui nhất là đi bắt những con chào mào sắp ra tổ mang về nuôi, để chúng lên lông, để chúng hót, và để bán cho các ông già chơi chim trong làng, chào mào tuy không phải là loại chim hiếm hoi gì, mà đơn giản là nó đẹp bình dị, hót cũng biết, đẹp … cũng đẹp, nó thích hợp cho những người chơi chim phổ thông như ở cái quê chả lấy gì làm sầm uất của tôi …

Có nhiều lần, tôi bắt được một tổ 4 con lận, đàn chào mào về không thấy con đâu bắt đầu đi tìm, tôi cho cả 4 con non sắp biết bay đó vào trong lồng khít rồi từ từ dắt chúng ra khỏi rừng, đàn chim thấy con của mình bị bắt cứ dõi theo từng bước tôi đi, tôi đi thật chậm cho chúng nhớ đường, rồi mang cả 4 con về nhà, treo lên trước cửa hiên, cả đàn bắt được tín hiệu cứ thay lân nhau chăm sóc cho lũ con của mình, chúng bám vào thành lồng và mớm những con sâu, con châu chấu, kể như bây giờ mà nhìn thấy tình cảnh ấy chắc tôi hận thằng bắt chim lắm đấy :)) nhưng do thời trẻ không ngẫm được điều gì xa xôi cả, sau khoảng 1 tuần chăm sóc con của mình, đàn chim bắt đầu dạn người hơn, tôi liền lừa lấy nhựa mít chét hết vào xung quanh lồng để bẫy chim mẹ.

Con chim mẹ thứ nhất dính bẫy kêu choe chóe, cả đàn chào mào hàng chục con lao vào cứu đồng bọn, dính nốt, vậy là tôi được bữa thịt lớn cùng gia đình, nhưng chỉ đôi ba ngày hôm sau mấy đứa con đó chết sạch …

Nhìn con chào mào đầu đỏ đang nhảy nhót và hót thi cùng đồng bọn, tôi thấy mình như được sống lại y chang cái thời thơ ấu đó !

Đọc Truyện: Nông Gia Tiên Điền

Tác giả: Nam Sơn Ân Sĩ

Chương 64: Cực phẩm Hải Đông thanh

Con thỏ kia “Đùng” một tiếng, liền vứt tại Lý Thanh Vân dưới chân, trả lại ngu dốt một ngây ngô cây dưa hồng. Lý Thanh Vân thầm mắng một tiếng Nhị Ngốc Tử cái này phá sản ngoạn ý, trảo con thỏ liền phá huỷ một cây dưa hồng, này cây dưa hồng tương lai có thể dài đến nặng một cân, chính là 100 khối, không thể so một con thỏ hoang tiện nghi.

Trong núi món ăn dân dã ở trong thành thị phi thường quý, nhưng ở Thanh Long trên trấn bán, giá cả phi thường thấp, một con gà rừng hoặc là thỏ rừng, chỉ có thể bán mấy chục khối, hơi lớn một chút chỉ có thể bán bách mười khối. Một ít thợ săn đánh sau, nhiều là chính mình ăn, đi trong thành bán không có lời, chỉ là qua lại tiền xe cùng làm lỡ thời gian, liền để thợ săn không chịu đựng nổi.

Lý Thanh Vân ở nhặt lên thỏ rừng thời điểm, còn không quên tính toán một chút được mất, sau khi mới duỗi ra cánh tay, để màu trắng chim ưng rơi xuống chính mình cánh tay nhỏ lên. Nhị Ngốc Tử ngược lại cũng không ngu ngốc, lúc này rơi vào rất nhẹ, không có lại trảo đau Lý Thanh Vân.

“Lạc a lạc a” màu trắng chim ưng rơi vào Lý Thanh Vân trên cánh tay, nhưng cảnh giới nhìn chằm chằm Điền Mục đoàn người, đối với xa lạ nhân loại, chim ưng trả lại là phi thường lo lắng, đem bọn họ coi là uy hiếp.

“Đều là người mình, cũng đừng kêu to. Một con thỏ hoang không đủ ăn, lại đi trảo một con gà rừng trở về. Bé ngoan, trở về lại uy ngươi ăn ngư.” Lý Thanh Vân nói, giương lên cánh tay, đem màu trắng chim ưng lần thứ hai thả phi, trùng vào mây trời không thấy bóng dáng.

Chờ màu trắng chim ưng phi vào mây trời sau khi, Điền Mục mới lớn tiếng thở dốc, kích động kêu lên: “Huynh đệ, ngươi này dưỡng chính là Hải Đông thanh? Cực phẩm Hải Đông thanh a! Màu trắng tinh không có một tia lông tạp! Năm trước ta cùng mấy cái bằng hữu đi Bắc Kinh chơi, may mắn gặp một lần màu trắng tinh Hải Đông thanh, có thể bắt thỏ cùng gà rừng, thế nhưng không như thế nghe lời nhỉ?”

Lý Thanh Vân cười to, không hề để ý nói rằng: “Ha ha, ta là cùng nó nói chơi, nó nơi nào nghe hiểu được là trảo gà rừng vẫn là trảo thỏ rừng, chỉ là giương tay một cái, nó sẽ theo thói quen bay ra.”

“Không không không, nếu như không cho nó khẩu lệnh, chỉ nói là nhân loại ngôn ngữ, nó có thể vâng theo một, hai, là cực phẩm trung cực phẩm. Này con Hải Đông thanh ngươi có bán hay không, giá cả dễ thương lượng, ta dùng chiếc kia Lục Hổ ôm đồm thắng cùng ngươi đổi có được hay không? Nếu như cảm thấy ta phá xe không được, ta trực tiếp cho ngươi tiền mặt cũng được!”

Lý Thanh Vân tuy rằng có tiền, nhưng vẫn bị Điền Mục mở ra giá cả chấn kinh rồi một cái: “Lục Hổ ôm đồm thắng làm sao đến trị 2,3 triệu đi, ta này con Hải Đông thanh có thể trị này giới? Ha ha, Điền ca, ngươi liền đừng đùa.”

“Không có nói đùa, chỉ cần ngươi gật gù, ta hiện tại liền đem tiền đánh ngươi tài khoản lên.” Điền Mục cực kỳ nói thật.

“Ây. . . Cái này. . .” Lần này đến phiên Lý Thanh Vân làm khó dễ, trong lòng có một tia động lòng, có một chút do dự.

Lý Vân Thông cùng Miêu Đản vẫn ở bên cạnh tiếp khách, nghe được Điền Mục định giá, đã sớm chấn kinh đến cằm đều đi trên đất.

Lý Vân Thông vẫn có chút kiến thức, lôi kéo Lý Thanh Vân góc áo, nhỏ giọng nói rằng: “Phúc Oa ca, Điền Tổng mở giá cả không thấp, ta nghe đi ra bên ngoài lẫn lộn giới chỉ là hơn một triệu, đương nhiên là phổ thông Hải Đông thanh, như loại này màu trắng tinh, chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết, thật sự vật còn sống thật không mấy người gặp. Mịa nó, ba triệu a, đủ ta hoa cả đời a. . .”

Miêu Đản càng là kích động đến toàn thân run rẩy, tiếng nói đều thay đổi: “Ca, ta thân yêu ca, ngươi trả lại do dự cái gì a, chỉ cần ngươi một đầu, ngươi chính là chúng ta Thanh Long trấn thủ phủ. Chúng ta lập tức dùng tiền đem Trần Nhị Cẩu đập chết, để bức hàng dùng hai mươi vạn bắt nạt huynh đệ chúng ta, ta dùng tiền bắt nạt hắn!”

Nghe được Lý Thanh Vân hai cái tiểu đồng bọn khuyên bảo, Điền Mục trên mặt lộ ra một tia kích động cùng chờ mong, tiền đối với hắn mà nói, đã thuộc về con số lên game, tầm mắt của hắn từ lâu từ tiền tài tăng lên tới tầng thứ càng cao hơn thân phận tiêu chí lên, có thể ủng có một con cực phẩm Hải Đông thanh, liền có thể đi vào cái thứ ở trong truyền thuyết vòng tròn, kết bạn những kia quý công tử, loại đãi ngộ này không phải là tiền tài có thể cân nhắc.

Điền Mục mang đến vị kia diễm lệ nữ bí thư tùy thời khuyên: “Lý lão bản, ngươi trả lại do dự cái gì đây? Giống chúng ta Điền Tổng lớn như vậy lần đầu người cũng không thấy nhiều, không có ẩn giấu Hải Đông thanh giá trị thực sự, nhưng hắn còn ra giá cả, đúng là giữa bằng hữu mới có công đạo giới. Liền coi như chúng ta ở trên thị trường bỏ tiền mua, định giá chỉ có điều hơn một triệu! không dối gạt ngươi, chúng ta Điền Tổng trong nhà hiện tại liền có một con giá trị trăm vạn Hải Đông thanh.”

Nhưng Lý Thanh Vân vẫn là gian nan lắc lắc đầu, cười khổ nói: “Thật sự xin lỗi, để Điền ca thất vọng rồi. Này con Hải Đông thanh ta rất yêu thích, không có qua tay dự định. Đương nhiên, nếu như tương lai thiếu tiền, sinh ra qua tay ý nghĩ, hội sao một cân nhắc Điền ca.”

Điền Mục sắc mặt cứng đờ, có điều rất nhanh sẽ khôi phục như cũ, cười lớn nói: “Ha ha, quân tử không đoạt người yêu, là ca ca đường đột, nếu huynh đệ không dự định bán, liền làm ca ca chưa từng nói.”

Nữ bí thư nhẹ nhàng giậm chân một cái, cực kỳ tiếc hận nói: “Lý lão bản, ngươi thật đúng, ngươi không biết mất đi một lần nhiều cơ hội tốt. Này không phải 3 vạn, không phải ba mươi vạn, mà là hàng thật đúng giá ba triệu.”

Điền Mục vung vung tay, không cho nữ bí thư nhiều lời nữa: “Được rồi, chớ nói nữa, ngươi lời này liền nhìn có chút nhẹ ta vị huynh đệ này. Ta tiểu huynh đệ này vì một con Hải Đông thanh, coi ba triệu là không có gì, loại này khí độ có thể không phải người bình thường có thể có được.”

Lý Thanh Vân từ chối sau khi, trong lòng ngược lại ung dung hạ xuống, hiện tại không quản bọn họ nói thế nào, chính mình chắc chắn sẽ không lại bán này con Hải Đông thanh, dù cho ngày thứ hai này con Hải Đông thanh liền bay trở về núi tuyết, hắn không hối hận.

Mấy người mang theo không giống phức tạp tâm tình, đi xuống ruộng bậc thang, mà địa đầu chất đống rau dưa cũng đã quá cân, tổng cộng 3,580 cân, trang đang bình thường trong túi bện, đặt lên tiểu xe vận tải.

Lý Thừa Văn cùng Trần Tú Chi lúc này không dám làm gia, thấy nhi tử lại đây, liền đem trọng lượng nói rồi, để hắn quyết định nên thu bao nhiêu tiền.

Lý Thanh Vân thấy Chu Lệ Văn cùng Triệu quản lý đồng thời lại đây cùng mình toán tiền, liền cười nói: “Hôm nay thật xa để cho các ngươi chạy tới, thực sự thật không tiện. Bỏ số lẻ, toán 3,500 cân, ngoài ngạch lại đưa hai rổ cây dưa hồng, coi như ta đưa cho Chu tổng lễ vật nhỏ. Hiện tại nhanh buổi trưa, Chu đều có thể phái người sẽ đem rau dưa đưa trở về, các ngươi ở đây đã ăn cơm trưa lại đi, nếm thử chúng ta nông gia ăn sáng tư vị.”

Lý Thanh Vân nói, trả lại giơ giơ lên trong tay to mọng thỏ rừng.

“Oa, thỏ rừng, ngươi mới vừa đánh tới sao? Nhìn qua ăn thật ngon dáng vẻ.” Chu Lệ Văn vốn là muốn cùng Lý Thanh Vân tạo mối quan hệ, đương nhiên sẽ không dễ dàng rời đi, xoay người đối với Triệu quản lý nói, “Ngươi trước tiên gọi điện thoại cho tài vụ, làm cho nàng điện tử gửi tiền thanh toán màu xanh lục rau dưa tiền. Sau đó dẫn người đem rau dưa đưa trở về, mau mau phóng tới trong kho lạnh cất giữ, ta cùng trợ lý buổi chiều trở lại. A, hai vị bếp trưởng ở lại đây đi, cần phải.”

“Được rồi, Chu tổng ngươi cứ yên tâm đi, việc này ta bảo đảm làm được thỏa đáng.” Thân là chọn mua bộ quản lí, việc này là hắn phần bên trong sự, tuy rằng hắn rất muốn lưu lại, nhưng cảm giác đến hôm nay không phải thời cơ tốt, sau đó chọn mua thì có rất nhiều cơ hội, không nhất thời vội vã.

Rất nhanh, Triệu quản lý rồi cùng xe vận tải tài xế cùng rời đi, mà Lý Thanh Vân thu được điện thoại di động tới sổ nhắc nhở. 3,500 cân, 10 đồng tiền một cân, cộng thu vào 35,000 nguyên. Lý Thanh Vân đem điện thoại di động tới sổ sự cho mẫu thân nói rồi một hồi, không có cho bọn họ xem ngạch trống, sợ làm sợ các nàng.

Sau đó, Lý Thanh Vân đi tới thị trấn món ăn thương trước mặt, đem điện thoại di động tin nhắn cho bọn họ liếc mắt nhìn: “Giao dịch thành công, đây là thu khoản bằng chứng, mười nguyên một cân, chồng rau dưa cộng thu vào 35,000 nguyên, các ngươi có thể dự định chịu thua?”

“Ha ha, vị tiểu huynh đệ này, chúng ta đã sớm chịu thua, chỉ vì lẽ đó không đi, chính là muốn cùng ngươi nói lời xin lỗi. Là chúng ta có mắt mà không thấy núi thái sơn, ngài đại nhân bất kể tiểu nhân quá, tạm tha quá chúng ta đi.” Vạn Lai Ức đem tư thái bãi rất thấp, vừa nãy hắn liền dò nghe, biết mua rau dưa người là trong thành phố thục hương các tổng giám đốc, hàng thật đúng giá khách hàng lớn, tuyệt không là mời tới tên lừa đảo.

“Ta cũng không có ý định khó cho các ngươi, hai người các ngươi xuống một là được, giúp ta mò mấy con cá tới, liền không để cho các ngươi ăn sống rồi, con cá này chúng ta giữ lại buổi trưa nhắm rượu ăn.” Lý Thanh Vân trả lại khí bọn họ mắng chuyện của cha mẹ, cũng không muốn dễ dàng bỏ qua cho bọn họ, nên có tiểu trừng phạt tuyệt đối không thể tỉnh.

Vạn Lai Ức sắc mặt cứng đờ, có điều ngược lại cũng thẳng thắn, nói rằng: “Được, ta nhận tài, hôm nay cũng coi như mở rộng tầm mắt, biết Thanh Long trấn còn có mười khối một cân rau dưa, ta cái này món ăn thương không bạch làm. Nguyện thua cuộc. . .”

Nói, hắn thoát đến chỉ còn dư lại một cái quần soóc, làm hai lần triển khai động tác, rầm một tiếng, liền từ rong thiếu địa phương nhảy vào bể nước. Vùng đồng ruộng trong bể nước đều có ngư, đây là phụ cận hết thảy địa phương giá thị trường, hắn cảm thấy việc này không khó, mới lưu loát nhảy xuống thực hiện cá cược.

Điền Mục cùng Chu Lệ Văn hiếu kỳ, đi tới hỏi dò tình huống. Lý Thanh Vân liền đem chuyện đã xảy ra nói một lần, trêu đến mọi người cười to. Chỉ là hạ thuỷ mò cá, vừa không có thật bức người ăn sống loại cá, xem như là có thể tiếp thu cá cược, ở dân dân dũng mãnh ba tỉnh giao giới trấn nhỏ, không coi là cái gì, dù sao nơi này lưu hành hung ác liền chặt tay, cắt lỗ tai cá cược.

Vạn Lai Ức trả lại không mò tới một con cá, Lý Thanh Vân nuôi nấng Hải Đông thanh sẽ trở lại, xèo hét dài một tiếng, từ đám mây lao xuống, nhanh như chớp giật, trong móng vuốt cầm lấy. . . Dựa vào, lại cầm lấy hai con gà rừng!

Một cái móng vuốt cầm lấy một con gà rừng cái cổ, hai con gà rừng lại còn không chết, trả lại thỉnh thoảng co giật một hồi, giãy dụa một hồi. Đem hai con gà rừng ném tới Lý Thanh Vân dưới chân, Nhị Ngốc Tử đắc ý khoe khoang, ở đỉnh đầu mọi người xoay quanh một tuần, mới rơi xuống Lý Thanh Vân trên cánh tay.

Điền Mục ước ao đến con ngươi đều sắp rơi ra đến rồi, chỉ vào trên đất hai con gà rừng, run rẩy nói không ra lời: “Chim thần, chim thần a. . . Nó có thể nghe hiểu được nhân loại ngôn ngữ, ngươi để nó trảo gà rừng, nó đã bắt đến rồi gà rừng, trảo không phải thỏ rừng, không phải rắn độc. . . Vừa nãy ta định giá mở thấp, lại mặt sau nhiều hơn một số không đều được a!”

Lý Thanh Vân tiểu các bạn bè há hốc mồm, chỉ nói tà môn, cũng không tiếp tục khuyên hắn bán đi Hải Đông thanh.

Mà mẫu thân của Lý Thanh Vân lại đột nhiên nói rằng: “Phúc Oa, đây chính là ngươi từ tập lên hoa mấy mười đồng tiền mua được chim cắt? Ha ha, chữa khỏi thương thế, trên người mao một lần nữa trát đi ra, nhìn quái đẹp đẽ. Lúc này mới mấy ngày a, liền một lần nữa mọc ra một thân mao, còn có thể giúp ngươi trảo con mồi, thật trị!”

Hoa mấy chục khối mua được cực phẩm Hải Đông thanh? Điền Mục cùng hắn nữ bí thư tại chỗ liền hoá đá! Giời ạ, đây là tình huống thế nào? Hoa mấy chục khối liền có thể mua được cực phẩm Hải Đông thanh? Lão Tử mở cho hắn giới ba triệu đều không bán? Vừa nãy chính mình vờ ngớ ngẩn, còn muốn nhiều hơn một số không, đầu bị lừa đề sao?

Bạn đang đọc nội dung bài viết Đọc Truyện Tiếng Hót Con Chim Chào Mào trên website Lamdeppanasonic.com. Hy vọng một phần nào đó những thông tin mà chúng tôi đã cung cấp là rất hữu ích với bạn. Nếu nội dung bài viết hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!