Top 14 # Xem Nhiều Nhất Video Con Chim Vành Khuyên Mới Nhất 6/2023 # Top Like | Lamdeppanasonic.com

Lời Bài Hát Con Chim Vành Khuyên

Con chim vành khuyên lyric

Nhạc sĩ sáng tác: Chưa biếtCác ca sĩ: Duy Uyên,Hương ThảoThời gian sáng tác: Ngôn ngữ chính của bài hát: Việt Nam

Cài làm nhạc chờ (trực tiếp)

Con Chim Vành Khuyên Có con chim vành khuyên nhỏ . Dáng trong thật ngoan ngoãn quá! Gọi dạ bảo vâng , lễ phép ngoan nhất nhà. Chim gặp bác chào mào , chào bác. Chim gặp cô sơn ca , chào cô. Chim gặp anh chích choè , chào anh. Chim gặp chị sáo nâu , chào chị. Có con chim vành khuyên nhỏ . Sắc lông mượt như tơ óng gọn gàng đẹp xinh cũng giống như chúng mình .

Tên bài nhạc chuông Ca sĩ

Về lời bài hát Con chim vành khuyên

Lời bài hát Con chim vành khuyên (Con chim vành khuyên lyrics) được cập nhật đầy đủ tại tainhacchuong.org.Nếu bạn thấy lời bài hát Con chim vành khuyên cũng như các thông tin về tác giả- nhạc sĩ sáng tác, ảnh bản nhạc, ngôn ngữ/ thời gian sáng tác hay ca sĩ thể hiện bài hát Con chim vành khuyên không chính xác hoặc chưa đầy đủ, chúng tôi rất cảm ơn nếu bạn đóng góp qua gửi lời bình hoặc liên hệ với ban quản trị website qua phần hỗ trợ trực tuyến.Ở phía dưới lời bài hát là danh sách nhạc chuông bài hát Con chim vành khuyên, bạn cũng có thể sử dụng công cụ tìm kiếm ở box phía trên theo từ khóa (“Con chim vành khuyên”)

Khi bạn sử dụng thông tin về bài hát “Con chim vành khuyên”, vui lòng ghi rõ nguồn chúng tôi khóa tìm kiếm:Lời bài hát Con chim vành khuyên, Lời bài hát Con chim vành khuyên- Duy Uyên,Hương Thảo, Con chim vành khuyên Lyric, nhạc sĩ sáng tác bài hát Con chim vành khuyên, Con chim vành khuyên lời bài hát – tác giả bài hát khuyết danh, lyric Con chim vành khuyên – composer khuyết danh Loi bai hat Con chim vanh khuyen, Con chim vanh khuyen Lyric, thoi gian sang tac Con chim vanh khuyen, Con chim vanh khuyen loi bai hat – tac gia- nhac si sang tac khuyết danh, lyric Con chim vanh khuyen – khuyết danh writer

Chuyện Về Con Chim Vành Khuyên

Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ Gánh nặng cuộc đời không ai khổ như cha

Một câu chuyện nhỏ mà tôi vô tình đọc được cách đây vài năm trên báo Giáo dục và thời đại. Khi đó, tôi còn là một sinh viên sống xa nhà, lần đầu tiên bỡ ngỡ bước vào cuộc sống xa quê. Đọc xong mẩu chuyện nhỏ, những giọt nước mắt của tôi cứ thế lăn dài trên má. Tôi nhớ hình ảnh của cha nơi quê nhà đang dõi theo tôi từng ngày trên bước đường mà tôi đang đi…

Ông đã cho tôi sức sống, cho tôi niềm tin và nghị lực giúp tôi bước qua những khó khăn thử thách. Ông đã chở che cho tôi trước những nghiệt ngã của cuộc đời. Và cuối cùng nhìn lại, mái tóc của người cha đã bạc màu thời gian. Cho tôi hôm nay tìm về với cha, nhìn lại những kí ức tuổi thơ lại nhớ đến mẩu chuyện nhỏ xúc động mà tôi từng đọc từ rất lâu rồi.

Trong sân một ngôi nhà có vẻ êm đềm. Trên một chiếc ghế đá có hai người đàn ông đang ngồi. Đó là một cụ ông khoảng hơn 80 tuổi và một người đàn ông vẻ trung niên. Trông ông cụ mắt mũi đã kèm nhèm. Giữa không gian thinh lặng bỗng nổi lên những tiếng chim lanh lảnh

– Con chim gì hót đấy con?

– Chim vành khuyên bố ạ – Người đàn ông trung niên nói.

Tiếng chim lại rộ lên.

– Chim gì thế hả con? – Ông cụ lại hỏi.

– Chim vành khuyên đó mà. – Giọng người con hơi xẵng.

Một chặp sau lại có tiếng chim.

– Chim gì hả con?

– Tôi mệt quá đã bảo là chim vành khuyên mà – Người đàn ông nói giọng bực bội.

– Thôi bố vào nhà nghỉ đi!

Ông cụ đứng dậy run rẩy vào nhà. Lát sau, ông đi ra với một cuốn sổ trên tay. Ông lặng lẽ trao nó cho người con.

Người con giở ra và chăm chú đọc:

“Ngày … Tháng… Năm… Con trai tôi năm nay đã lên bốn tuổi. Nó cứ bảo bố kể chuyện con chim vành khuyên cho nó nghe. Chuyện này tôi đã kể nhiều lần, nhưng con trai tôi vẫn cứ muốn tôi kể nữa, kể nữa… Hình như chính nó cũng thuộc lòng câu chuyện, bằng chứng là khi tôi tỏ ra ngập ngừng ở một đoạn nào đó là nó giục. Bố quên rồi à, chỗ này con chim vành khuyên sắp bị người thợ săn giăng lưới bắt đấy. Nghe thế tôi sung sướng vô cùng, giả vờ ồ lên một tiếng rồi mới kể tiếp. Tổng cộng chuyện con chim vành khuyên con trai tôi bắt tôi kể đi, kể lại đến hôm nay phải hơn năm mươi lần, thế nhưng cứ mỗi lúc nó yêu cầu là tôi lại cảm thấy hạnh phúc khi kể cho nó nghe…”

Đọc tới đây, nước mắt người đàn ông trung niên chợt lăn dài. Anh quay lại tìm bố, nhưng hình như ông cụ đã vào nhà và đi nghỉ.

Bạn à, sau khi đọc xong mẩu chuyện, xin đừng đưa tay lau đi những giọt nước mắt của bạn đang rơi mà hãy đặt bàn tay lên trái tim để nhớ đến người cha nơi quê nhà đang ngày đêm chờ mong con khôn lớn.

Văn Văn

Nguyễn Văn Sang @ 02:18 12/07/2010 Số lượt xem: 275

‘Con Chim Vành Khuyên’ Của Điện Ảnh Việt Nam

Nghệ sỹ Tố Uyên sinh năm 1948 trong một gia đình gia giáo gốc Hà Thành. Từ bé đã phải chịu nhiều bất hạnh khi mẹ mất sớm, một mình cha tần tảo dạy học nuôi bốn anh chị em nên đã hình thành trong con người cô bé Tố Uyên một tâm hồn nhạy cảm. Năm 13 tuổi, cơ duyên điện ảnh bất ngờ đến với Tố Uyên khi đạo diễn Nguyễn Văn Thông đến câu lạc bộ thiếu niên thành phố Hà Nội (nơi Tố Uyên tham gia sinh hoạt từ bé) để tìm diễn viên chính cho vai diễn trong bộ phim tốt nghiệp “Con chim vành khuyên” của mình. Và Tố Uyên đã lọt vào mắt xanh của vị đạo diễn nổi tiếng này. Bước ngoặt lớn nhất cuộc đời đã đưa Tố Uyên đến với sự nghiệp diễn nhiều vinh quang nhưng cũng không ít đắng cay, trầm đầy nước mắt.

Với vai cô bé Nga trong “Con chim vành khuyên”, vai diễn đầu tiên và cũng “để đời” của Tố Uyên trong nghiệp diễn. Bộ phim đã thành công đáng kinh ngạc khi đoạt giải đặc biệt tại LHP quốc tế Carlovy Vary tại Tiệp Khắc. Đánh dấu lần đầu tiên phim truyện Việt Nam được vinh danh trên trường quốc tế và đã đóng đinh hình ảnh Tố Uyên với “Con chim vành khuyên”.

Sau “Con chim vành khuyên”, Tố Uyên tiếp tục đi học tại trường múa đến năm 1966. Nghệ sỹ làm việc tại Xưởng phim truyện Việt Nam từ đó cho đến năm 1988 rồi chuyển sang làm việc tại Fafilm. “Biển gọi”, “Nổi gió”, “Cô giáo vùng cao”… là những thành công liên tiếp sau hiện tượng “Con chim vành khuyên”.

Mời quý độc giả BST ảnh tư liệu về cuộc đời cũng như sự nghiệp điện ảnh của nghệ sỹ Tố Uyên:

Tố Uyên trong lần gặp bác Hồ năm mới 17 tuổi

Tố Uyên, Lưu Quang Vũ và con trai Lưu Minh Vũ

Tố Uyên cùng chồng Lưu Quang Vũ và bố chồng Lưu Quang Thuận

Vợ chồng Lưu Quang Vũ – Xuân Quỳnh

Nghệ sỹ Tố Uyên và con trai MC Lưu Minh Vũ

Nghệ sỹ Tố Uyên cùng con trai Lưu Minh Vũ và hai cháu nội

Buổi gặp mặt thân mật ê kíp tham gia bộ phim “Con chim vành khuyên” (Nghệ sỹ Tố Uyên tái hiện lại cảnh cầm lồng chim mấy chục năm về trước)

Con Chim Vành Khuyên Bị Nhốt Trong Lồng Tự Kể Chuyện Mình

Con chim vành khuyên bị nhốt trong lồng tự kể chuyện mình

Tôi tên là vành khuyên, tôi mới được 20 ngày tuổi, tôi mới chập chững bay chuyền theo mẹ. Sáng nào cũng vậy, bố mẹ tôi dậy từ rất sớm, từ khi ông mặt trời còn chưa mọc sau lũy tre làng ý, để đi kiếm mồi cho tôi ăn. Sau khi cho tôi ăn no bố mẹ sẽ cùng dạy tôi bay như các anh các chị tôi. Được sống trong tình yêu thương của gia đình nên tôi hạnh phúc lắm, sáng nào khi bố mẹ đi kiếm mồi tôi cũng dậy theo nằm hót líu lo trong tổ

Hôm nay cũng như mọi ngày, khi bố mẹ đã đi tôi đang nằm hót trong tổ thì bỗng nhiên tôi thấy một cái gì đó khổng lồ chộp lấy tôi, tôi cứ nghĩ là một chiếc lá to rơi trúng đầu mình. Nhưng khi ngửi mùi lạ thì không phải, đó là bàn tay của một cậu bé chừng 10 tuổi, cậu ta đã chộp lấy tôi. Tôi biết mình đã bị bắt nên muốn cầu cứu bố mẹ. Tôi ra sức kêu:

– Chíp, chíp, chíp…

Nhưng kêu mãi chẳng thấy bố mẹ tôi đâu. Tôi thấy cậu ta nói rằng:

Và thế là tôi bị bắt rồi nhốt vào một chiếc lồng làm bằng trúc, tôi quen sống cuộc sống rộng rãi rồi bây giờ bị vào đây tôi thấy cuộc sống của mình mới chật hẹp làm sao. Tôi thầm nghĩ: “Tại sao con người lại độc ác đến vậy,họ muốn có cuộc sống tự do mà sao họ lại nhốt chúng tôi vào đây”. Lúc này mặt trời đã bắt đầu lên có lẽ bố mẹ tôi đã đi kiếm ăn về, không thấy tôi đâu chắc bố mẹ tôi lo lắm. Càng nghĩ tôi càng không thể kiềm chế được cảm xúc của mình. Tôi cứ bay loạn lên trong chiến lồng, làm nước và thức ăn trong lồng bắn tung tóe khắp nơi. Khi không còn đủ sức bay nữa tôi lại nằm kêu chíp, chíp. Như để cầu cứu cho mẹ tìm thấy mình. Nhưng tiếng kêu của tôi dường như chìm trong vô vọng. Mệt mỏi, và chán nản tôi nằm ngủ thiếp đi từ lúc nào. Đang chìm trong giấc ngủ, thì tôi bị đánh thức bởi một bàn tay mềm mại, ấm áp. Mở mắt ra tôi nhìn thấy một cô bé tầm 5, 6 tuổi có đôi mắt đen láy, đôi môi hồng hào, nhưng chân lại bị băng bó kín mít. Cô bé nhìn tôi bằng ánh mắt ấm áp, tôi kêu chíp, chíp như để cầu cứu cô bé dê thương hãy thả tôi ra cho tôi về với bố mẹ. Cô bé liền nhẹ nhàng vuốt vuốt đầu tôi và nói:

Thực sự tôi rất thương chị, tôi nằm in trong tay chị, tôi không kêu inh ỏi nữa. Một lát sau chị gọi anh trai lđi bắt sâu cho tôi ăn. Những con sâu béo mầm được anh bắt về, chị nhẹ nhàng đút cho tôi ăn, tôi ăn no thật no. Rồi chị nhốt tôi vào lồng, tôi không thấy chiếc lồng kia chật hẹp nữa mà tôi thấy nó nhỏ nhỏ xinh xinh. Tôi được treo trước cửa sổ phòng chị, nó đủ để tôi ngắm cảnh thiên nhiên, đủ để tôi ngắm những tia nắng ấm áp và ngắm nhìn chị. Tôi vừa đứng vừa hót líu lo, hót những bài mà tôi thược, chị ngồi xa xa và nhìn tôi cười. Tôi cảm thấy rằng chị đã cô đơn lâu lắm rồi, có lẽ lâu rồi chị không được cười như vậy.

Ngày qua ngày, tôi bên chị, mỗi buổi sáng thức dậy, chị hát cho tôi nghe, chị kể chuyện khi chị đi học cho tôi nghe. Tôi cùng ăn, cùng chơi với chị, tôi dường như hiểu chị hơn. Không hiểu sao lúc này tôi không còn nghĩ suy về sự giam cầm nữa mà chỉ có ước muốn giúp chị vui vẻ hơn.

Cuộc sống cứ thế trôi đi, cho đến một ngày khi thức dậy tôi không thấy chị đâu. Tôi cứ nhảy khắp lồng đi tìm chị, ngó khắp các góc phòng mà tôi không thấy chị đâu. Tôi nghĩ chị đã bỏ rơi mình mà đi chỗ khác, chán nản tôi nằm xuống ngủ. Trời đã quá trưa mà tôi khong thấy chị về, từ sáng tới giờ tôi cũng chưa ăn gì, dù thức ăn và nước uống đã được đổ đầy bình. Đến khi mặt trời sắp lặn, khi đang nằm nghĩ về gia đình về chị thì tôi giật mình bởi tiếng “cạch’. Tôi quay lại thì thấy chị về, như một đứa trẻ tôi vui sướng nhảy khắp lồng, hót líu ló. Tôi thấy chị có gì khác thường, à tôi nhớ rồi, chị đi lại được rồi. Chị bước từng bước chân tập tễnh, đến bên tôi. Tôi hót líu lo như chúc mừng chị. Chị ở nhà thêm với tôi vài ngày nữa rồi chị di học. Tôi cả ngày bị nhốt trong bức tường kín một mình. Hôm nay chị được nghỉ chị dậy rất sớm chị chạy lại chơi với tôi. Chị bảo tôi hôm nay chị sẽ đưa em về nhà.Tôi cảm thấy buồn, suốt khoảng thời gian qua, tôi đã coi đó là gia đình của mình. Ác cảm với con người cũng dần phai nhạt trong tôi. Tôi từng nghe có câu: ” Nhân loại là cả một đại dương, nếu một vài giọt nước trong đại dương ấy dơ bẩn thì cả đại dương cũng không vì thế mà dơ bẩn”. Tôi thực sự yêu mến chị. Chị và anh đưa tôi đi ra chỗ tổ cũ của tôi rồi thả tôi ra. Lâu lắm rồi tôi mới được bay, được hòa về thiên nhiên như vậy. Tôi kêu thật to để gọi bố mẹ, quay về tổ nhìn thấy bố mẹ đang chuẩn bị đón em bé mới ra đời tôi cảm thấy thật hạnh phúc.

Trước khi trở về với gia đình mình, tôi quay lại hót líu lo để chào chị, như để cất tiếng chào chị lần cuối. Chị vẫy tay chào tôi và bảo:

Nhất định khi trở về với thiên nhiên tôi sẽ sống thật ý nghĩa.

Nguồn: Bài văn hay